Page 178 - Nghĩ và làm giàu
P. 178

eBook mie n ph : ebook.dangtrongdai.com






            Khi Andrew Carnegie đề nghị tôi dành hai mươi năm để xây dựng
            học  thuyết  về  thành  đạt  cá  nhân  -  học  thuyết  mang  tính  tổng  kết
            triết  học,  -  cảm  giác  đầu  tiên  của  tôi  là  sợ  hãi:  không  hiểu  mọi
            người sẽ nói gì? Đề nghị của Andrew Carnegie đặt ra cho tôi mục
            tiêu  lớn  đến  nỗi  chỉ  cần  đạt  một  phần  nào  đó là  tôi  cũng  đã  rất
            hạnh phúc rồi. Bỗng nhiên trong nhận thức của tôi xuất hiện một
            loạt lý do biện bạch để từ chối tư tưởng nói trên, và tất cả vẫn chỉ
            là  hậu  quả  của  nỗi sợ  hãi  bẩm  sinh  -  nỗi  sợ  hãi  bị lên án.  Có  một
            tiếng nói nào đó từ bên trong thì thầm với tôi: Đó không phải việc
            của mi - công việc quá lớn lao và nó sẽ chiếm toàn bộ phần đời còn
            lại,  những  người  thân  của  mi  sẽ  nghĩ  gì?  Mi  kiếm  đâu  ra tiền  để
            nuôi  thân?  Chưa  ai  bắt  tay  xây  dựng  một  quan  điểm  thành  đạt
            mang tính triết học chặt chẽ, mi có quyền gì, mi, nhà triết học nửa
            mùa?  Mà  mi  là  ai mà  dám  đặt  cho  mình  những  mục  tiêu  cao  như
            vậy? Hãy tỉnh lại đi, mi sinh ra và lớn lên ở đâu, mi có thể biết gì về
            triết học - khoa học của tất cả các bộ môn khoa học? Mọi người sẽ
            bảo mi là đứa gàn dở (và đúng là về sau họ nói thế thật). Tại sao
            trước  mi  chưa  ai  nghĩ  đến  việc  đó,  mà  nếu  có  nghĩ,  sao  chưa  ai
            làm?

            Những  ý  nghĩ  như  vậy  thoảng  nhanh  như  chớp  trong  nhận  thức
            của  tôi.  Dường  như  cả  thế  giới  đột  nhiên  nhìn  tôi  mỉa  mai  -  có
            nghĩa  là  phải  chối  bỏ  mọi  mong  muốn  phát  sinh  từ  đề  nghị  của
            Ngài Carnegie.


            Lúc  đó và  về  sau  tôi  còn  nhiều  cơ  hội  giết  chết  mọi  cố  gắng  hiếu
            danh của mình trước khi nó chiến thắng hoàn toàn và bắt đầu kiểm
            soát mọi hành động của tôi. Sau này, khi đã có kinh nghiệm sống,
            tôi rút ra kết luận rằng phần lớn số người sinh ra trên thế giới này
            là chết lưu hoặc đẻ non, và những người đẻ non rất cần không khí
            dưới dạng một kế hoạch hành động cụ thể, và hành động trực tiếp,
            tức thời. Thời gian hoài thai một tư tưởng chính là thời gian sinh
            ra  tư  tưởng  đó.  Mỗi  một  phút  giây  sống  làm  tăng  cơ  hội  tồn  tại
            cho



                                         177
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183