Page 167 - Đắc Nhân Tâm
P. 167
Đ Ắ C N H Â N T Â M
luận. Sau đó, tôi học về cách tranh luận và cách lập luận ở New
York nên lại càng thích tranh luận hơn. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy
thật xấu hổ vì đã có lần còn định viết một quyển sách về tranh
luận nữa.
Từ đêm đó trở đi, tôi đã biết lắng nghe, chú ý quan sát kết
quả của hàng ngàn cuộc tranh luận. Cuối cùng tôi đã đi đến kết
luận rằng trên đời này chỉ có một cách giải quyết tranh cãi tốt
nhất, đó là tránh để xảy ra tranh cãi đôi co. Phải tránh nó như
tránh rắn độc hay tránh động đất và núi lửa vậy.
Chín trong số mười cuộc tranh cãi đều đưa đến kết quả là
ai cũng tin chắc rằng mình đúng, thế rồi hai bên ngày càng xa
cách nhau.
Nhưng thật ra kết quả cuối cùng của bất cứ cuộc tranh cãi
nào là không có ai thắng cả. Bởi vì nếu như bạn thua, thì rõ
ràng là bạn đã thua. Còn nếu như bạn thắng, thì bạn vẫn cứ
thua. Tại sao thế? Đơn giản là vì khi bạn thắng một người khác,
khi bạn chứng tỏ rằng kiến thức của đối phương kém, lập luận
của anh ta đầy những lỗ hổng và đầu óc anh ta có vấn đề...
nghĩa là bạn đã làm cho lòng tin, lòng tự hào của người đó bị
tổn thương. Anh ta sẽ bi quan hoặc tức tối vì sự đắc thắng của
bạn... Còn bạn, đắc chí với ”thắng lợi” của mình, bạn quên
rằng khi con người bị buộc phải chống lại ý muốn của mình,
họ sẽ cố bám lấy ý kiến, quan điểm của họ bằng mọi giá, mọi
góc độ, dù là bằng góc nhìn hẹp nhất. Như vậy, cuối cùng thì
bạn cũng thua.
165