Page 228 - Đắc Nhân Tâm
P. 228

HOW TO WIN FRIENDS & INFLUENCE PEOPLE


          rất ít người chú ý. Người phụ trách trông coi khu rừng lại là một
          người tắc trách. Có lần, tôi chạy đến báo cho ông biết một ngọn
          lửa đang lan nhanh trong khu rừng để ông ta báo với cơ quan
          phòng chống cháy rừng, nhưng ông ta uể oải đáp lại rằng hỏa
          hoạn không phải là trách nhiệm của ông và đám cháy cũng
          không nằm trong khu vực do ông quản lý. Thế là nỗi sợ cháy

          rừng cứ ám ảnh tôi. Mỗi khi nhìn thấy bọn trẻ nhóm lửa nấu
          nướng ở đó là tôi cực kỳ lo lắng. Tôi thường chạy đến cảnh cáo,
          dọa nạt rằng chúng có thể bị tù. Rồi tôi lấy giọng uy quyền ra
          lệnh chúng phải dập tắt lửa. Nếu như chúng không chịu, tôi
          thường dọa bắt nhốt chúng. Tôi chỉ lo trút hết những nỗi bức
          xúc của mình mà không cần biết chúng đang nghĩ gì.

                Kết quả thế nào? Chúng hậm hực vâng lời, nhưng ngay
          sau khi tôi vừa quay đi, chúng lại đốt lửa, thậm chí còn dọa đốt
          cả khu rừng.

                Năm tháng trôi qua, tôi đã có được đôi chút hiểu biết, biết
          cách cư xử tế nhị hơn, biết cảm thông hơn để có thể nhìn sự
          việc theo quan điểm của người khác. Một hôm, khi phát hiện có

          khói từ xa, tôi liền phi ngựa đến và nói: “Các em chơi có vui
          không? Các em đang nấu gì đấy?… Hồi nhỏ, anh cũng thích đốt lửa
          lắm, mà thực ra thì đến bây giờ cũng vẫn còn thích. Nhưng các em
          nên biết, đốt lửa trong rừng rất nguy hiểm. Anh biết các em có ý tứ
          nhưng các cậu bé khác thì lại không cẩn thận như thế. Thấy các em
          đốt lửa, họ cũng đốt theo, rồi trước khi ra về lại không dập lửa, thế là
          lửa lan ra… Nếu như không cẩn thận thì sẽ chẳng còn một cây xanh
          nào ở nơi đây nữa. Chẳng những thế, các em còn có thể bị kiểm lâm


                                         226
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233