Page 47 - Đắc Nhân Tâm
P. 47
Đ Ắ C N H Â N T Â M
Cha luôn chăm chăm nhìn thấy toàn là lỗi lầm của con. Buổi
sáng cha thấy con không ngăn nắp khi ngủ dậy, lại còn ăn uống vội
vàng và lấy một lúc quá nhiều thức ăn vào đĩa. Vì chỉ nhìn thấy lỗi
lầm nên khi con chào cha xin phép ra ngoài chơi, cha chỉ cau mày và
trả lời cộc lốc không chút thiện cảm: “Hừm! Liệu mà về sớm đấy!”.
Buổi chiều, cha cũng tức giận với những sơ suất của con. Khi
thấy đôi vớ của con rách, cha đã làm con phải mất mặt trước bạn bè
khi lôi con về nhà. Con thật sự đã làm cha rất giận dữ vì đã không
tiết kiệm, không chịu giữ gìn những món đồ mà cha đã phải vất vả
làm việc và dành dụm mua cho con.
Khi cha đang đọc báo, con rụt rè bước tới ngước nhìn cha với
ánh mắt ngây thơ trong sáng, cha lại quát lên: “Mày muốn cái gì?”.
Và trái tim cha đã xúc động biết dường nào khi con chỉ im lặng chạy
đến, vòng đôi tay bé bỏng ôm cổ cha thật chặt với tất cả yêu thương
trìu mến rồi lại chạy biến thật nhanh ra ngoài.
Con thương yêu!
Con có biết không, tờ báo đã rời khỏi tay cha trong yên lặng và
một nỗi sợ hãi lẫn đau xót nghẹn ngào xâm chiếm cõi lòng cha. Cha
đã làm gì thế này? Cha đã biến mình thành một người cha suốt ngày
chỉ xăm xoi tội lỗi của con mình. Một người cha chỉ toàn tìm kiếm
những cái xấu của con để chê trách - và đây lại là phần thưởng mà
cha dành cho con như là một đứa trẻ ư? Cha chỉ muốn con phải thế
này thế nọ, cha chỉ muốn con phải cư xử như người lớn. Cha đã đo
con bằng cây thước dành cho một người trưởng thành, bằng cả những
năm tháng tuổi đời và sự trải nghiệm già dặn của cha.
45