Page 147 - Dám nghĩ lớn
P. 147
DAÁM NGHÔ LÚÁN!
nghiïåp saãn xuêët sún àaä kïí cho töi nghe vïì möåt thûúng vuå khaá
thaânh cöng cuãa baãn thên. Àiïìu thuá võ laâ sûå thaânh cöng xuêët
phaát tûâ viïåc anh êëy biïët têån duång yá kiïën cuãa ngûúâi khaác.
Anh êëy kïí: “Öng biïët khöng, töi chûa bao giúâ daânh nhiïìu
sûå quan têm cho lônh vûåc bêët àöång saãn caã. Töi laâm kïë toaán àaä
nhiïìu nùm vaâ chó chuyïn têm vúái cöng viïåc cuãa mònh. Röìi möåt
ngaây, möåt ngûúâi baån cuãa töi, möåt chuyïn gia bêët àöång saãn,
múâi töi àïën tham dûå möåt bûäa tiïåc trûa do möåt nhoám kinh
doanh bêët àöång saãn cuãa thaânh phöë töí chûác.
Võ diïîn giaã àïën noái chuyïån ngaây höm àoá laâ möåt ngûúâi àaân
öng lúán tuöíi, ngûúâi àaä chûáng kiïën toaân böå quaá trònh phaát
triïín cuãa thaânh phöë. Baâi noái cuãa öng laâ ‘Viïîn caãnh tûúng lai
trong hai mûúi nùm nûäa’. Öng dûå baáo trong hai mûúi nùm
túái, khu vûåc thaânh thõ seä tiïëp tuåc àûúåc múã röång hún nûäa vïì
phña caác khu àêët nöng nghiïåp úã ngoaåi ö. Öng cuäng dûå àoaán
nhu cêìu vïì nhûäng nöng traåi cuãa giúái thûúång lûu, röång tûâ hai
àïën nùm mêîu laâ rêët lúán, vò chuáng àuã lúán àïí caác doanh nhên
hay nhûäng ngûúâi nöíi tiïëng coá thïí xêy bïí búi, nuöi ngûåa, tröìng
vûúân hay thoãa maän nhûäng súã thñch cêìn nhiïìu khöng gian
khaác cuãa hoå.
Baâi noái chuyïån àoá khiïën töi bõ khñch àöång. Öng ta àaä àïì
cêåp àïën nhûäng gò töi muöën. Vaâi ngaây sau, töi àïì xuêët vúái vaâi
ngûúâi baån ài mua möåt maãnh àêët röång khoaãng nùm mêîu. Thêåt
ngaåc nhiïn khi têët caã boån hoå àïìu traã lúâi: ‘ÖÌ, àûúåc chûá. Viïåc
naây nghe coá veã hay àêëy’.
Röìi töi tiïëp tuåc suy nghô laâm caách naâo àïí biïën yá tûúãng àoá
thaânh lúåi nhuêån. Cêu traã lúâi chúåt àïën vúái töi vaâo möåt ngaây noå,
khi töi àang trïn àûúâng túái chöî laâm. Taåi sao töi khöng mua
147