Page 84 - Tư duy kinh doanh của người do thái
P. 84
Đọc sách tại : ebook.dangtrongdai.com
ràng. Rốt cuộc thì cái gì là trí tuệ, có thể mỗi người sẽ có một cách nói khác nhau. Vậy
thì, trong cách nhìn của thương nhân Do Thái, cái gì là trí tuệ?
Người Do Thái có một câu chuyện cười, nói lên mối quan hệ giữa trí tuệ và của cải.
Hai vị Giáo sĩ ngồi nói chuyện với nhau:
“Trí tuệ và của cải, cái nào quan trọng hơn?”
“Đương nhiên là trí tuệ quan trọng hơn!”
“Nếu đã như vậy, người có trí tuệ tại sao lại phải làm việc cho người giàu có, mà người
giàu có không làm việc cho người có trí tuệ? Mọi người đều thấy là các bậc học giả,
triết học gia đều tranh nhau lấy lòng người giàu có, mà những người giàu có lại
thường tỏ thái độ ngông cuồng đối với những người có trí tuệ...”
“Rất đơn giản, vì người có trí tuệ thì biết được giá trị của đồng tiền, còn người có tiền
thì lại không hiểu được giá trị của trí tuệ!”
Cách nói của vị Giáo sĩ không thể nói là không có lý: người trí hiểu được giá trị của
tiền bạc, nên mới đi làm việc cho người giàu. Người giàu nếu không biết giá trị của
trí tuệ, tất nhiên sẽ có thái độ ngông cuồng trước mặt người trí. Nhưng đâu mới là
điểm ý vị nhất trong câu chuyện cười trên đây? Xin thưa, nó được thể hiện trong
chính cái sai lầm nội tại của vấn đề, tức sự “vô lý” trong cái được xem là “hữu lý” như
đã phân tích ở trên: Người trí tuệ nếu đã biết được giá trị của tiền bạc, tại sao không
thể vận dụng trí tuệ của chính mình để tạo ra của cải? Biết được giá trị của tiền bạc,
nhưng lại chỉ có thể bán sức cho người giàu để kiếm vài đồng bạc lẻ. Trí tuệ như thế
còn dùng được vào đâu, còn đáng gọi là trí tuệ?
Vì vậy, trí tuệ của các bậc học giả, triết học gia có thể cũng được gọi là trí tuệ, nhưng
không phải là một “trí tuệ chân chính”, bởi họ đã cam tâm biến mình và trí tuệ của