Page 9 - chuyen doi lon - ebook.dangtrongdai.com
P. 9
Tôi nhấc điện thoại và nghe thấy giọng một người đàn ông. Tôi cho
ông biết tên tôi và tên của người mà tôi đến để gặp, và ông ta bấm nút
mở cửa cho tôi đi qua, bước vào một lối đi thứ hai, cũng hoang vắng gần
giống như lối đi thứ nhất. người đàn ông, nhân viên bảo vệ, ngồi sau
một chiếc bàn sắt. ông đưa bằng lái xe của tôi vào một chiếc máy quét
nhỏ, in ra bức ảnh mờ khuôn mặt của tôi trên một tấm thẻ dành cho
khách, rồi bảo tôi ngồi đợi ở chiếc ghế ngay cạnh thang máy. một phút
nữa sẽ có người xuống đón, ông ta nói. Lúc đó, tôi đã bắt đầu ước đáng
ra mình phải quyết định từ chối buổi gặp gỡ này. một cậu thuộc bộ phận
quan hệ công chúng của veriCenter đã gửi nhiều e-mail cho tôi, và tôi
đã chăm chỉ tống chúng vào thùng rác điện tử. nhưng khi cậu ta mày
mò gọi được điện thoại cho tôi, tôi đã đầu hàng và đồng ý tới một cuộc
gặp mặt. Bây giờ thì tôi đang ở đây, ngồi trên chiếc ghế chẳng mấy thoải
mái ở nơi chốn trông giống như một công xưởng xác xơ vào ngày thứ
Sáu trước Lễ Tạ Ơn năm 2004.
Thành thật mà nói, tôi thấy hơi lạ là dân veriCenter lại hăm hở gặp gỡ
tôi. Tôi chẳng biết gì mấy về veriCenter – ra đời vào giai đoạn cuối thời
kỳ bùng nổ của trào lưu các công ty mạng dotcom, có trụ sở ở houston
– ngoài việc nó hoạt động trong lĩnh vực iT, và hầu hết dân iT đều giữ
khoảng cách với tôi. Tôi bị xem là người “iT-không-mấy-có-ý-nghĩa”.
Đó là tiêu đề một bài báo tôi viết một năm rưỡi trước đây – tháng năm
năm 2003 – cho tạp chí Harvard Business Review. Tôi đã lý giải rằng
mặc dù có nhiều ý kiến về sức mạnh của các hệ thống máy tính doanh
nghiệp, thực chất chúng chẳng hề quan trọng mấy đối với sự thành công
của công ty. Chúng là cần thiết – doanh nghiệp không thể hoạt động mà
thiếu chúng – nhưng hầu hết các hệ thống đó đã trở nên rất phổ thông,
không còn khả năng làm cho công ty có lợi thế hơn so với các đối thủ.
8
chuyển đổi lớn