Page 293 - Đắc Nhân Tâm
P. 293

Đ Ắ C   N H Â N   T Â M


                Chẳng phải tốn nhiều công sức mới làm cho người khác
          hạnh phúc hoặc thành công. Nếu bạn biết cách thì chỉ cần một
          lời động viên khích lệ, một lời khen đúng lúc cũng có thể tạo
          nên một nguồn động viên lớn lao cho người khác. Có thể,
          chúng ta sẽ làm được những điều vĩ đại mà chính chúng ta cũng
          không ngờ đến.

                Vào đầu thế kỷ mười chín, một chàng thanh niên ở Luân
          Đôn có ước mơ cháy bỏng là trở thành nhà văn. Nhưng xem ra,

          mọi việc đều chống lại niềm khao khát này của cậu. Chưa học
          đến lớp năm, cha cậu vào tù vì không trả được nợ, nhiều lần
          cậu nếm trải sâu sắc nỗi khổ nhục của sự đói khát. Cuối cùng,
          cậu tìm được công việc dán nhãn các chai xi đánh giày trong
          một cửa hàng tồi tàn. Đêm đêm, cậu ngủ trong một cái kho cùng
          với hai cậu bé khác. Cậu thiếu tự tin vào khả năng viết lách của
          mình đến nỗi chỉ dám sáng tác trong cảnh lặng lẽ của đêm đen
          để không ai biết mà cười cậu. Hết sáng tác này đến sáng tác khác
          bị các tòa báo và nhà xuất bản từ chối. Tưởng chừng cậu đã tuyệt

          vọng và phải từ giã ước mơ văn chương của mình. Thế nhưng
          trời không phụ lòng người, cuối cùng thành công đã đến khi
          một nhà xuất bản đã đồng ý nhận tác phẩm của cậu và trả cho
          cậu… một si-linh. Niềm vui và tự hào dâng đầy tâm hồn cậu,
          không phải vì được trả một si-linh cho bài viết mà vì được khen
          tặng. Cậu sung sướng đến nỗi cứ đi lang thang khắp phố
          phường, nước mắt ràn rụa. Truyện cậu viết được in và xuất bản

          hẳn hoi. Đó chính là lời khen và sự thừa nhận tài năng của cậu.
          Khát vọng sâu thẳm nhất trong bản chất con người cậu là lòng


                                         291
   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297   298