Page 87 - Đắc Nhân Tâm
P. 87

Đ Ắ C   N H Â N   T Â M


          trọng bằng cách hỏi: “Chàng trai trẻ! Cậu muốn mua gì nào?”. Cậu
          bé nhón chân cho có vẻ cao thêm và nói: “Em muốn mua một cái
          giường cho riêng em”. Bà mẹ ra hiệu cho cô bán hàng giới thiệu
          với cậu cái giường mà bà muốn mua cho cậu. Còn cậu nhóc thì
          cứ hí hửng tin rằng đó là cái giường mà chính nó đã chọn mua.
          Hôm sau, chiếc giường được đưa đến. Và đêm đó khi người cha

          vừa về đến nhà, cậu bé chạy ra cửa reo lên: “Cha ơi! Cha lên mà
          xem cái giường con mới mua!”. Người cha nhìn chiếc giường, rồi
          hỏi cậu bé “Con sẽ không tè dầm lên giường của con nữa, phải không
          nào?”. Cậu bé trả lời ngay lập tức: “Ồ, không đâu, không đâu! Con
          sẽ không bao giờ làm ướt cái giường của con”. Thằng bé đã giữ lời
          hứa vì lòng tự hào của nó. Đây là cái giường của nó. Chỉ một
          mình nó mua thôi. Nó lại mặc quần áo ngủ như một người lớn.

          Cậu bé muốn hành động như một người lớn và đã thực sự làm
          được như thế!
                Một người cha khác, K. T. Dutschman, kỹ sư vô tuyến điện,
          cũng là một học viên của tôi, không thể thuyết phục cô cháu gái

          ba tuổi chịu ăn sáng. La rầy, dọa nạt hay van nài, dỗ dành đủ
          mọi kiểu đều vô hiệu. Cha mẹ bé tự hỏi: “Chúng ta phải làm như
          thế nào để nó chịu ăn sáng?”.

                Cô bé muốn bắt chước mẹ để cảm thấy mình lớn và
          trưởng thành. Thế là một buổi sáng nọ, họ đưa cô bé lên một
          chiếc ghế cao và để bé tự nấu mì ăn sáng. Vào đúng giờ phút
          quan trọng - cô bé đang nấu mì, người cha bước vào nhà bếp.
          Vừa trông thấy cha, cô nhỏ đã reo lên: “Cha xem này, con đang tự
          nấu mì đấy”.


                                          85
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92