Page 227 - Dám nghĩ lớn
P. 227
DAÁM NGHÔ LÚÁN!
cuãa anh thò rêët lú laâ nhiïåm vuå, anh ta boã qua cöëc caâ phï àaä caån
(“Taåi sao töi phaãi roát thïm caâ phï cho khaách chûá? Öng ta
chùèng coá veã gò laâ haâo phoáng caã!”), ngûúâi àoá chùæc chùæn seä
khöng nhêån àûúåc khoaãn tiïìn thûúãng naâo caã.
Ngûúâi thû kyá naâo sùæp xïëp thû tûâ goån gaâng, saåch seä ngoaâi
sûå mong àúåi cuãa giaám àöëc seä àûúåc traã cöng xûáng àaáng. Coân
möåt ngûúâi thû kyá coá suy nghô nöng caån: “Taåi sao töi laåi phaãi lo
lùæng àïën mêëy vïët bêín àoá? Hoå àoâi hoãi gò úã möåt ngûúâi chó àûúåc
traã mûác lûúng 65 àö la möåt tuêìn chûá?”, ngûúâi thû kyá naây seä
maäi chó àûúåc traã cöng 65 àö la möåt tuêìn maâ thöi.
Ngûúâi baán haâng cung ûáng àêìy àuã dõch vuå seä khöng bao
giúâ phaãi lo lùæng mêët ài khaách haâng.
Dûúái àêy laâ möåt nguyïn tùæc àún giaãn nhûng cûåc kyâ hiïåu
quaã, giuáp baån phaát triïín thaái àöå biïët-phuåc-vuå-trûúác-àaä: Haäy
luön luön daânh cho moåi ngûúâi nhiïìu hún àiïìu hoå mong muöën. Möîi
haânh àöång nhoã beá maâ baån giuáp thïm cho ngûúâi khaác seä laâ
möåt haåt mêìm àïí baån gùåt àûúåc nhiïìu tiïìn baåc hún sau naây.
Tònh nguyïån laâm viïåc muöån àïí doån deåp cùn phoâng tröng goån
gaâng, saåch seä hún laâ möåt haåt mêìm; cung cêëp cho khaách haâng
caác dõch vuå cöång thïm khaác cuäng laâ möåt haåt mêìm; àûa ra möåt yá
tûúãng laâm tùng hiïåu quaã cöng viïåc caâng laâ möåt haåt mêìm töët
tûúi hún nûäa.
Nhûäng haåt mêìm àoá, dô nhiïn, seä mang laåi tiïìn baåc. Haäy
phuåc vuå trûúác, röìi baån seä gùåt haái àûúåc thaânh quaã.
Möîi ngaây, haäy daânh thúâi gian àïí tòm àaáp aán cho cêu hoãi
sau: “Caách naâo àïí töi laâm àûúåc nhiïìu hún mûác moåi ngûúâi
tröng àúåi úã töi?”. Sau àoá, haäy aáp duång cêu traã lúâi vaâo cöng viïåc
cuãa baån.
227