Page 327 - Dám nghĩ lớn
P. 327
DAÁM NGHÔ LÚÁN!
“AÂ, Joan luön luön mua nhûäng mùåt haâng maâ cö êëy thñch
àïí baây baán, nhûng àa söë khaách haâng laåi khöng thñch. Cö êëy lûåa
choån phong caách, maâu sùæc, chêët liïåu vaâ giaá caã hoaân toaân theo
súã thñch caá nhên, maâ khöng hïì àùåt mònh vaâo võ trñ cuãa khaách
haâng. Khi töi goáp yá vúái cö êëy vïì möåt mùåt haâng coá leä khöng phuâ
húåp vúái chuáng töi, cö êëy traã lúâi: ‘ÖÌ, moåi ngûúâi seä thñch chûá. Töi
rêët thñch, töi nghô mùåt haâng naây seä baán rêët chaåy àêëy.’
Joan àûúåc nuöi dûúäng trong möåt gia àònh khaá giaã. Cö êëy
chó quan têm àïën chêët lûúång. Giaá caã khöng phaãi laâ àiïìu quan
troång àöëi vúái cö êëy. Cö êëy khöng nhòn trang phuåc bùçng con
mùæt cuãa nhûäng ngûúâi coá thu nhêåp thêëp vaâ trung bònh. Vò vêåy,
nhûäng mùåt haâng cö êëy baây baán khöng phuâ húåp vúái hoå.”
Àiïím mêëu chöët úã àêy laâ: àïí khiïën cho ngûúâi khaác laâm
nhûäng viïåc maâ baån muöën, baån phaãi nhòn moåi thûá bùçng con
mùæt cuãa hoå. Khi baån trao àöíi suy nghô, yá tûúãng, “chiïëc chòa
khoáa” àïí taåo aãnh hûúãng túái ngûúâi khaác möåt caách hiïåu quaã seä
xuêët hiïån! Möåt ngûúâi baån rêët thaânh cöng trong nghïì baán
haâng àaä cho töi biïët, trûúác khi giúái thiïåu möåt saãn phêím túái
khaách haâng, anh êëy phaãi daânh rêët nhiïìu thúâi gian àïí nghiïn
cûáu xem khaách haâng seä phaãn ûáng thïë naâo vúái lúâi giúái thiïåu cuãa
mònh. Trao àöíi suy nghô vúái cûã toåa seä giuáp diïîn giaã coá àûúåc baâi
thuyïët trònh thuá võ vaâ hiïåu quaã hún. Trao àöíi suy nghô vúái
nhên viïn seä giuáp ngûúâi quaãn lyá coá àûúåc nhûäng lúâi chó dêîn
phuâ húåp, hiïåu quaã hún.
Vö söë ûáng cûã viïn chñnh trõ thêët baåi trong bêìu cûã, vò hoå
khöng thïí nhòn chñnh mònh bùçng con mùæt vaâ suy nghô cuãa
nhûäng cûã tri thöng thûúâng. Möåt ûáng cûã viïn cho möåt chûác vuå
trong chñnh phuã, mùåc duâ vïì nùng lûåc anh ta hoaân toaân coá thïí
327