Page 157 - Đắc Nhân Tâm
P. 157

Đ Ắ C   N H Â N   T Â M


          George Eastman quay về phía Adamson: “Có lần sang Nhật tôi đã
          mua vài chiếc ghế, để ở ngoài hành lang nhà tôi. Nhưng nắng đã
          làm tróc sơn, cho nên hôm nọ tôi đi mua một ít sơn rồi tự sơn lại. Ông
          muốn xem không? Thôi, đến nhà tôi ăn trưa đi, tôi sẽ cho ông xem”.

                Sau bữa trưa, Eastman cho Adamson thấy những chiếc ghế
          mà ông đã mua ở Nhật. Chúng chỉ có giá vài đô-la, nhưng
          George Eastman, giờ đây là một tỷ phú, lại tự hào về chúng bởi
          vì chính ông đã sơn lại từng chiếc ghế.

                Sau cuộc gặp gỡ, Eastman đặt Adamson một đơn hàng lên
          đến 90.000 đô-la. Ai có thể ngờ James Adamson có được đơn đặt
          hàng này. Eastman và James Adamson đã trở thành hai người

          bạn thân từ lúc gặp nhau lần đầu cho đến khi Eastman qua đời,.

                Claude Marais, chủ một khách sạn ở thành phố Rouen của
          Pháp đã theo nguyên tắc này mà giữ được một nhân viên chủ
          chốt của mình. Người nữ nhân viên ấy đã làm việc cho ông được
          năm năm, cô là cầu nối giữa Marais và toàn bộ 21 nhân viên
          của ông. Một buổi sáng nọ ông vô cùng sửng sốt khi nhận được
          bức thư xin nghỉ việc của cô. Ông nói: “Tôi hết sức ngạc nhiên bởi
          vì tôi cứ tưởng rằng tôi vẫn chu đáo và hiểu rõ các mong muốn của
          cô ấy. Có lẽ do cô ấy vừa là bạn đồng thời cũng là nhân viên nên tôi
          đã quá yên tâm về cô, thậm chí còn yêu cầu ở cô nhiều hơn những

          nhân viên khác. Dĩ nhiên tôi không thể nào chấp nhận lá đơn này mà
          không yêu cầu giải thích. Tôi hẹn gặp riêng cô và nói: “Paulette này,
          cô phải hiểu rằng tôi không thể nào chấp nhận đơn xin nghỉ việc của
          cô. Cô có ý nghĩa rất lớn đối với tôi cũng như đối với khách sạn này”.



                                         155
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162