Page 207 - Đắc Nhân Tâm
P. 207
Đ Ắ C N H Â N T Â M
đủ thì tôi không thể nhận tiền của anh. Thật xấu hổ vì tôi đã từng làm
quá nhiều việc như thế. Tôi lại còn cảm thấy khoan khoái vì đã chứng
tỏ cho người ta thấy ai là chủ, không thể coi thường những quy định
của ngân hàng. Lẽ ra tôi phải hiểu khách hàng mới là người có quyền
đòi hỏi được tôn trọng và được đón tiếp niềm nở. Nhưng sáng hôm đó,
sau khi đã học những nguyên tắc vàng trong đối nhân xử thế của Dale
Carnegie, tôi quyết định phải cư xử khôn ngoan hơn. Tôi tự dặn mình
không nói về điều ngân hàng muốn mà nói về điều người khách
muốn. Quan trọng hơn hết, tôi phải khiến anh ta nói “Vâng” ngay từ
đầu. Thế là tôi bảo anh ta rằng, thông tin mà anh không chịu cung
cấp cũng không cần thiết lắm.
Tuy nhiên, tôi nói thêm rằng: “Giả như chẳng may ông có bề
gì, ông có muốn ngân hàng trao số tiền trên tài khoản của ông cho
người thừa kế của mình theo pháp luật không?”.
“Vâng, dĩ nhiên là có.” - Anh ta đáp.
“Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biết tên của người họ hàng
gần nhất để trong trường hợp đó chúng tôi có thể thực hiện những
nguyện vọng của ông mà không lầm lẫn và chậm trễ không?”
Anh ta lại nói: “Vâng”.
Thái độ của người khách dịu đi và bắt đầu thay đổi khi hiểu
rằng chúng tôi yêu cầu thông tin này không phải vì lợi ích của chúng
tôi mà là phục vụ lợi ích cho anh ta. Thế là người khách hàng trẻ tuổi
ấy không những cho tôi toàn bộ thông tin về chính mình mà còn mở
một tài khoản ủy thác cho mẹ mình đứng tên thụ hưởng và vui vẻ trả
lời tất cả mọi câu hỏi liên quan đến người mẹ yêu quý của anh.”
205