Page 213 - Đắc Nhân Tâm
P. 213

Đ Ắ C   N H Â N   T Â M


          khản đặc. Tôi đành phải viết trên một tờ giấy: “Thưa các vị! Tôi rất
          xin lỗi. Hôm nay tôi bị mất giọng. Tôi không thể nói được”.

                Ông chủ tịch nói: “Vậy thì tôi sẽ nói hộ ông”. Rồi ông trình bày
          các hàng mẫu của tôi và khen những điểm tốt của chúng. Một cuộc
          thảo luận về các ưu điểm của những mẫu hàng nổ ra sôi nổi giữa các
          thành viên trong cuộc họp mà chính vị chủ tịch đóng vai đại diện
          công ty chúng tôi. Tôi chỉ mỉm cười, gật đầu và làm một vài cử chỉ
          đơn giản.

                Kết quả của cuộc hội nghị hiếm có này là tôi nhận một hợp
          đồng lên đến 1.600.000 đô-la. Cần nhấn mạnh rằng đây là đơn đặt
          hàng lớn nhất từ xưa đến nay mà tôi có được. Lẽ ra tôi đã mất hợp

          đồng này nếu như tôi không mất giọng, bởi vì tôi hoàn toàn lầm lẫn
          về cách thức giới thiệu hàng. Thế là ngẫu nhiên tôi phát hiện rằng,
          đôi khi để người khác nói lại có lợi hơn nhiều”.

                Đối với gia đình, quy tắc này cũng có những tác dụng
          tương tự.

                Quan hệ của bà Barbara Wilson và cô con gái Laurie ngày
          một tệ đi nhanh chóng. Laurie trước đây vốn là một cô bé điềm
          đạm, ân cần, nay bỗng dưng trở nên ngỗ nghịch, lì lợm và hay
          chống đối. Bà Wilson đã dùng mọi phương cách thuyết phục, đe
          dọa và trừng phạt cô nhưng đều không có kết quả. Bà kể lại
          trong một buổi học của chúng tôi:

                “Một hôm Laurie đi thăm cô bạn của mình bất chấp sự ngăn
          cấm của tôi. Khi nó quay về, tôi định mắng nó như hàng trăm lần
          trước, nhưng tôi không còn hơi sức để làm thế nữa. Tôi chỉ nhìn nó


                                         211
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218