Page 278 - Đắc Nhân Tâm
P. 278
HOW TO WIN FRIENDS & INFLUENCE PEOPLE
tự nhủ: “Hượm đã Dale Carnegie, hãy xem xét vấn đề lại cho thật
kỹ. Tuổi của anh lớn gấp đôi Josephine. Anh lại có kinh nghiệm kinh
doanh gấp vạn lần cô bé. Làm sao anh có thể đòi hỏi cháu có được
quan điểm của anh, óc phán đoán của anh, sáng kiến của anh…?
Hãy nghĩ lại lúc anh mười chín tuổi xem anh như thế nào? Anh có
nhớ những lỗi lầm và những việc ngu xuẩn mà anh đã phạm phải
không? Anh có nhớ thời gian anh làm sai điều này điều khác không?”.
Sau khi suy nghĩ kỹ một cách trung thực và khách quan, tôi kết
luận rằng trình độ trung bình lúc mười chín tuổi của Josephine
cao hơn của tôi và tôi phải thú nhận rằng mình đã không chú ý
khen ngợi Josephine nhiều như mức cần phải có. Cho nên sau
đó, khi muốn nhắc nhở Josephine chú ý tới một sai lầm, tôi
thường bắt đầu bằng cách này: “Theo chú thì cháu vừa mới phạm
một sai lầm nhỏ, Josephine ạ, nhưng cháu đừng buồn nhiều vì nó
cũng không tệ hơn nhiều sai lầm mà chú đã từng phạm đâu. Không
ai sinh ra đã có sẵn khả năng phán đoán đúng. Nó chỉ đến cùng kinh
nghiệm sống. Thực ra, cháu còn giỏi hơn chú hồi chú bằng tuổi cháu.
Chú đã từng làm nhiều chuyện sai trái, ngốc nghếch nên không hề
muốn phê phán cháu hay bất kỳ ai. Nhưng cháu có nghĩ rằng, nếu
cháu làm như thế này… thì sẽ khôn ngoan hơn không?”.
Nếu người phê phán khiêm tốn thừa nhận rằng chính họ
cũng từng phạm lỗi như thế, thì có khó khăn gì khi ta nghe về
những lỗi lầm của ta? Khi ta dám thừa nhận sai lầm đó là lúc ta
đã ghi điểm và điều đó chứng tỏ ta đã khôn ngoan hơn trước.
E. G. Dillistone, một kỹ sư ở Brandon, Manitoba, Canada,
đang gặp vấn đề với người thư ký mới của mình. Mỗi thư từ,
276