Page 100 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 100
dù khó khăn đến mấy thì cậu cũng sẽ kiên trì đến cùng, đúng không?”
Thành vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng lí thuyết chắc như đinh đóng cột.
Trường gật đầu: “Đúng vậy, nếu mình kiên trì đến cùng thì tin rằng có thể
vượt qua ải này, các bước tiếp theo sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Thành nói tiếp: “Vậy chúng ta bắt đầu phân tích xem có cách nào để phát
huy ưu điểm và hạn chế khuyết điểm của công ty cậu hay không. Hiện nay,
đối thủ của cậu không phải là các doanh nghiệp nhỏ cùng ngành mà là những
tập đoàn lớn. Ưu thế lớn nhất của họ chính là nguồn vốn dồi dào có thể tùy ý
điều động bất cứ lúc nào, dùng tiền để khống chế việc thu mua, cắt đứt
nguồn cung nguyên liệu của cậu, từ đó dồn cậu vào chỗ chết. Còn ưu thế của
cậu chính là đã có danh tiếng, được các hộ nông dân tin tưởng và tất nhiên là
cũng được chính phủ khuyến khích. Đồng thời, cậu cũng rất am hiểu về
ngành nghề này, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì cậu cũng không
phải chịu thiệt đâu. Nói tóm lại là đối thủ có tiền thì cậu có mối quan hệ.”
Trường gật gù, bản thân anh có thể tự tin rằng tầm ảnh hưởng của mình ở địa
phương hơn hẳn các công ty mới vào nghề. Thành lại tiếp tục thao thao bất
tuyệt: “Sau khi đã phân tích ưu thế của hai bên, chúng ta phải tìm cách phát
huy ưu thế của mình, biến mối quan hệ thành vốn liếng kinh doanh. Về lí
chắc chắn chúng ta sẽ giành phần thắng.”
Trường nói: “Về lí thuyết thì cậu nói hoàn toàn chính xác, vậy chúng ta phải
làm gì bây giờ?” Thành uống một ngụm nước cho đỡ khát rồi nói tiếp: “Sở
dĩ cậu có mối quan hệ tốt là vì mọi người đều nghĩ rằng cậu là người giữ chữ
tín, có nguyên tắc trong kinh doanh, nếu cậu biến công việc của mình thành
của mọi người, biến sự nghiệp của mình thành của chung để đoàn kết mọi
người với nhau thì còn ai có thể cản trở cậu được nữa?” Trường chưa từng
nghe nói có chuyện thế này bao giờ nên vẫn chưa hiểu gì. Anh suy nghĩ một
hồi lâu mới ngẩng đầu nói với Thành: “Vậy cụ thể phải làm thế nào? Bây giờ
là giờ phút một mất một còn, cậu nói rõ ra xem nào.”
Thành giải thích: “Tuy công ty của cậu làm ăn không tồi, nhưng nếu cứ tích
lũy dần dần, chỉ dùng tiền của mình để phát triển thì quá chậm. Sau này cho
dù là bị ép buộc hay tình nguyện thì cậu sẽ vẫn phải nhờ đến nguồn vốn bên
ngoài. So với việc hợp tác với người khác, chi bằng hãy hợp tác với chính
những người nông dân, để họ đầu tư cổ phần vào công ty, sau đó chia lợi
nhuận theo tỉ lệ góp cổ phần. Như vậy họ sẽ trở thành cổ đông của công ty,
chẳng lẽ lại mang hàng bán cho công ty khác sao? Vườn quả óc chó của họ
chẳng phải cũng trở thành nguồn vốn ổn định của công ty hay sao? Tuy cổ