Page 34 - 10 điều khác biệt nhất giữa kẻ giàu & người nghèo
P. 34

04. Người giàu rộng rãi, Người nghèo ki bo



         Một hôm, tôi đến mua đồ ăn trưa tại một cửa hàng bánh sandwich. Một chàng trai

  khoảng 19 tuổi phục vụ tôi. Tổng số tiền phải trả không đến 5 đô-la, nhưng tôi đưa
  cậu ta 10 đô-la. Khi cậu ta trả lại tôi 5 đô-la và một ít xu lẻ, tôi đút những đồng xu vào

  túi và đưa cậu ta 5 đô-la. “Đây là tiền boa cho cậu”, tôi nói.
         Trong một giây, cậu thanh niên có vẻ bối rối, sau đó cậu ta nói: “Ông nói thật à?”

         “Ừ”, tôi trả lời.

         “Trời đất!” Cậu ta reo lên, không thể tin được tôi lại cho cậu ấy 5 đô-la.
         Phản ứng của cậu trước 5 đô-la tôi cho thật đáng ngạc nhiên.

         Khoảng 1 tuần sau, tôi quay trở lại đúng cửa hàng bánh đó. Lần này là một phụ
  nữ da đen lớn tuổi phục vụ tôi. Hóa đơn của tôi khoảng gần 8 đô-la, tôi đưa cho cô ấy

  tờ 20 đô-la. Khi cô trả lại tiền, tôi cầm những đồng lẻ và đưa cho cô 10 đô-la. “Đây là
  tiền boa cho cô!” tôi nói.

         Người phụ nữ ngạc nhiên: “Thật sao?”
         “Vâng,” tôi trả lời. “Chúa phù hộ cho cô!”

         Người phụ nữ mừng rỡ reo lên “Chúa ơi! Cảm ơn ngài!”
         Phản ứng của cô ấy khiến tôi mỉm cười khi bước ra khỏi tiệm bánh. Nếu chỉ trả

  đúng 5 đô-la hay 10 đô-la, tôi sẽ chẳng thể nào có được cảm giác như vậy khi thấy
  phản ứng của họ.

         Hãy học cách hào phóng
         Hào phóng đem lại cho bạn niềm vui. Bạn sẽ thấy rất thoải mái nếu trao đi từ tận

  đáy lòng. Tôi đã cho tiền những người hoàn toàn lạ mặt trong vô số dịp, và sẽ tiếp tục

  làm như vậy đến hết cuộc đời. Hào phóng là một thói quen tốt; để chắc chắn rằng
  đồng tiền không kiểm soát được bạn.
         Có lần tôi nghe một thầy giảng đạo nói về một bài kiểm tra để phát hiện bạn sở

  hữu đồng tiền hay đồng tiền sở hữu bạn. Bài kiểm tra là: hãy cho chúng đi. Nếu bạn

  có thể làm điều đó, nghĩa là bạn sở hữu tiền bạc. Còn nếu không, tức là tiền bạc đang
  sở hữu bạn.

         Những câu chuyện khác
         Một lần tôi đang lái xe trên một con đường lớn trong thị trấn lúc 9 giờ tối. Trời

  mưa và gió thổi lạnh buốt. Tôi lái xe qua một phụ nữ đang đi bộ bên lề đường. Tôi
  không có thói quen cho phụ nữ lạ đi nhờ xe, nhưng tôi cảm thấy ái ngại khi cô ấy phải

  đi bộ dưới trời mưa lạnh. Tôi quay xe trở lại và tới hỏi xem cô ấy có muốn đi nhờ hay
  không. Người phụ nữ đồng ý và lên ngồi bên cạnh ghế lái. Tôi hỏi cô ấy định về đâu,

  rồi cô ấy trả lời.
   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39