Page 36 - 10 điều khác biệt nhất giữa kẻ giàu & người nghèo
P. 36
số thứ khác. Tổng hóa đơn là hơn 40 đô-la.
Cô cảm ơn tôi vài lần khi chúng tôi ở bãi đỗ xe. Chúng tôi quay lại xe và tôi hỏi
địa chỉ nhà cô ta. Cô sống trong một căn nhà di động cách nơi tôi cho cô ta đi nhờ xe
khoảng gần 5 km. Khi chúng tôi về đến gần nhà cô gái, tôi nhìn thấy một phụ nữ đang
đứng trên thềm cửa.
Cô gái trẻ nhảy khỏi xe tôi và hét lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Con gặp người đàn ông này,
anh ta mua đồ ăn cho chúng ta mẹ ạ! Mai bọn trẻ có sữa uống buổi sáng rồi!” Sau đó
cô nói: “Và anh ấy rất yêu vợ, để con kể cho mẹ nghe!”
Mẹ cô gái bước ra ngoài thêm một chút và hỏi tôi: “Anh có phải là thiên thần hay
không vậy?”
“À vâng, chắc là vậy!” Tôi trả lời.
Cô gái trẻ đưa túi đồ ăn cho mẹ đem vào nhà và nói cảm ơn tôi thêm vài lần nữa.
Khi cô chuẩn bị quay vào nhà, tôi nói: “Chờ một chút! Lại đây, tôi có cái này cho cô.”
Cô bước đến chỗ tôi và tôi đưa cho cô ta 100 đô-la. Cô gái không biết nói gì. Tôi bèn
nói: “Tiền này để cô mua thêm đồ ăn vào mấy ngày tới cho bọn trẻ. Chúc ngủ ngon!”
Cô ta lại cảm ơn tôi lần nữa. Tôi quay lại xe và trở về nhà.
Có rất nhiều cơ hội để chúng ta thể hiện sự hào phóng mỗi ngày. Hào phóng chắc
chắn sẽ đem lại hạnh phúc. Còn tham lam chắc chắn sẽ dẫn tới đau khổ.
Tôi biết mình không thể giúp người phụ nữ đó giải quyết vấn đề của cô ta về lâu
dài, nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta đêm hôm đó? Một lý do tôi
viết sách và nói chuyện ở các buổi hội thảo về thành công là để truyền cho mọi người
kiến thức giúp họ tiến bộ về lâu dài, nếu họ muốn như thế.
Mặc dù tôi có rất nhiều câu chuyện khác về sự hào phóng, nhưng tôi sẽ chỉ kể
thêm hai câu chuyện khác ở đây.
Một hôm tôi đang ngồi trong chiếc xe bán tải của mình tại bãi đỗ xe gần sông
Halifax. Bố và tôi đang bàn bạc về ý tưởng mở một cửa hàng nội thất nữa vào lúc đó.
Trong khi chúng bàn về các khả năng khác nhau, tôi để ý thấy một người đàn ông da
đen ngồi trong một chiếc xe cũ cà tàng cạnh đó. Ông ta đang nhìn đăm đăm vào
khoảng không và có vẻ đang nghĩ ngợi gì miên man lắm. Tôi cảm thấy có gì đó thúc
giục tôi phải cho ông ta 100 đô-la. Khi tôi và bố nói chuyện xong, tôi ra khỏi xe và
bước tới chiếc xe của ông ta.
Kính cửa sổ xe ông ta đang mở và tôi nói: “Xin lỗi…” Người đàn ông giật mình
và ngẩng lên nhìn tôi. Trước khi ông ta kịp nói gì, tôi nói: “Tôi chỉ muốn cho ông cái
này và mong Chúa phù hộ cho ông.” Người đàn ông nhìn tờ 100 đô-la, chậm rãi nhận
nó, nhưng chẳng nói lời nào. Ông ta không nói được một lời. Tôi thấy lúng túng bèn
nói: “Uhm… Chúa phù hộ cho ông!”
Khi tôi quay đi được một bước, người đàn ông mới lên tiếng: “Chờ một chút.”
Tôi bước lại phía cửa kính và ông ta nói: “Tôi chỉ đang ngồi đọc cuốn sách này thôi.”