Page 91 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 91

Tiểu Triệu muốn chuyển sang ngành nghề khác, nhưng một mặt anh không
           có vốn, mặt khác cũng không có kinh nghiệm. Kinh doanh có tính rủi ro rất
           cao, nếu bị lỗ vốn thì cuộc sống của cả nhà không còn là một vấn đề nhỏ

           nữa. Hay là đi làm nhân viên cho người ta từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều?
           Mấy năm nay Tiểu Triệu không làm việc theo giờ hành chính, không thể nào
           làm quen ngay được, không khéo còn chẳng kiếm được tiền bằng việc bán
           hàng, trong khi đó con còn nhỏ quá, nếu mình bán hàng ở nhà thì ít nhiều gì
           cũng phụ vợ trông con được. Cuối cùng, Tiểu Triệu vẫn quyết tâm duy trì

           công việc buôn bán ở cửa hàng.


           Tiểu Triệu có thói quen đi dạo khi rảnh rỗi, việc ngắm nhìn hoạt động của
           những sinh viên xung quanh mình khiến anh cảm thấy như trẻ lại và giàu sức

           sống hơn. Ngôi trường này có hơn ba nghìn sinh viên đến từ khắp nơi trên
           đất nước, hoàn cảnh gia đình mỗi người cũng khác nhau, có người được sống
           trong nhung lụa giàu có, có người lại phải làm thêm trong nhà ăn và kí túc xá
           để có tiền trang trải cuộc sống.


           Hôm đó, Tiểu Triệu nhìn thấy trước cửa nhà ăn có một đám sinh viên đang

           tụ tập rất náo nhiệt, anh liền tới xem có chuyện gì, thì ra là có mấy sinh viên
           đang bày bán đồ cũ ở vỉa hè, chủ yếu là tài liệu đã dùng qua và các dụng cụ
           thể thao. Những chuyện như thế này Tiểu Triệu đã nhìn thấy nhiều lần, tư

           duy của thanh niên thời nay là vậy - luôn thích thay đổi, theo đuổi cái mới,
           đồ dùng cũ của mình sẽ không tùy tiện bỏ đi mà bán lại cho người khác để
           kiếm chút tiền. Khách hàng mua những món đồ này là những người có nhu
           cầu dùng sản phẩm nào đó chỉ trong một khoảng thời gian nhất định, chất
           lượng đối với họ không thành vấn đề, chỉ cần rẻ và có thể dùng được là

           được.  Nhưng  cả  trường  có  tới  mấy  nhà  ăn,  sinh  viên  cũng  phân  tán  mỗi
           người một nơi nên tỉ lệ giao dịch thành công không cao, các sinh viên này
           chỉ làm cho vui mà thôi, không bán được hàng cũng không sao.



           Tiểu Triệu mỉm cười và quay người bỏ đi, bỗng nhiên, trong đầu anh nảy ra
           một suy nghĩ: Mỗi năm, sau các kì thi, sinh viên thường vứt đi một lượng lớn
           giáo trình và tài liệu ôn tập, thậm chí có người sau khi tốt nghiệp còn đốt hết
           sách vở, ở Đại học có một đặc điểm là môn nào học xong rồi thì không bao
           giờ còn cần đến giáo trình của môn đó nữa. Nếu thu gom những giáo trình và

           tài liệu đó lại, bán cho sinh viên khóa dưới, chỉ cần sách vở còn mới, giá cả
           phải chăng thì nhất định sẽ có người mua, hơn nữa, giáo trình đại học không
           được đổi mới thường xuyên, sinh viên cách vài khóa vẫn có thể dùng được.

           Chưa thấy ai kinh doanh theo kiểu này, chỉ có vài sinh viên bán lẻ cho nhau
           mà thôi, nếu mình mở cửa hàng trước cổng trường thì có thể làm ăn lâu dài,
           đúng là một kế hoạch hay.
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96