Page 156 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 156
quảng cáo hiệu quả. Tuy nhiên, họ chủ yếu phục vụ những nhãn hiệu lớn,
chứ các doanh nghiệp nhỏ thường không đủ tiền để thực hiện các phương án
quảng cáo đó, bên cạnh đó, các công ty quảng cáo cũng thiếu những dự án
cá tính và giá thành rẻ dành cho doanh nghiệp nhỏ. Vậy các ông chủ doanh
nghiệp nhỏ phải làm cách nào để vừa tốn ít tiền quảng cáo lại vừa đạt được
hiệu quả cao nhất?
Trường mở một tiệm ăn nhỏ ở khu Hồi Long Quan, Bắc Kinh, khách hàng
chính của anh là những người sống trong khu phố đó. Khu vực Hồi Long
Quan ở Bắc Kinh có khoảng mấy chục khu dân cư, dân số vài chục nghìn
người, tương đương với dân số của một thành phố nhỏ. Trong số những
người đi làm thì có tới một nửa đi xe riêng hoặc đi xe bus, số còn lại thường
đi tàu cao tốc, tàu điện ngầm. Thành phố Bắc Kinh thực sự rất rộng lớn, thời
gian ngồi xe đến chỗ làm và về nhà cũng phải mất 3 tiếng mỗi ngày. Nếu đi
tàu cao tốc, tàu điện ngầm thì nhanh hơn một chút, lại không bị tắc đường,
nên đã thành sự lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người dân sống ở đây. Tiệm
ăn của Trường nằm gần cửa Nam của khu dân cư, những người đến ga tàu
điện đều phải đi qua cửa hàng của anh.
Bình thường, công việc của Trường phân thành 2 mảng chính: một là bán
thức ăn sáng, những người đi qua cửa tiệm của anh có thể tiện đường mua
vài cái quẩy hoặc bánh bao, thêm một chai sữa đậu nành là có thể vừa đi vừa
ăn. Nhưng bán quà sáng thật sự rất mệt nên Trường cho người khác thuê
tiệm để bán buổi sáng. Công việc chính của anh là bán hàng ăn buổi tối. Rất
nhiều người đi làm xa hoặc tăng ca khi về đến ga thì đã khoảng 9 giờ tối, họ
ngại nấu cơm nên thường đến ăn ở tiệm của anh cho xong bữa. Ban ngày,
mọi người đều đi làm hết, trong khu rất vắng vẻ, Trường cũng không có việc
gì để làm.
Tiệm ăn của Trường đã mở được nửa năm, buôn bán tạm ổn. Vì trên phố có
nhiều cửa tiệm giống với tiệm của Trường, hơn nữa các món ăn cũng không
có gì nổi bật nên thường đến tối mới có khách. Trường muốn quảng cáo để
thu hút nhiều khách hàng đến với tiệm hơn nhưng đã suy nghĩ mấy ngày mà
vẫn chưa tìm ra phương án khả thi. Nếu đăng quảng cáo trên báo Thanh niên
Bắc Kinh hoặc Bắc Kinh buổi tối thì chi phí sẽ rất cao, Trường không có đủ
tiền; thứ hai là dân số Bắc Kinh khoảng 20 triệu người, dù báo được phát
hành khắp thành phố thì liệu có mấy người ở xa đi xe cả chục cây số đến đây
để ăn ở tiệm của anh? Chỉ có những người sống trong khu này mới có khả
năng trở thành khách hàng mục tiêu của Trường mà thôi. Đăng quảng cáo
trên báo chẳng khác gì “dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà”, hiệu quả mang lại
chẳng là bao.