Page 165 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 165
Hiện nay hầu như nhà nào người nào cũng có máy ảnh hoặc điện thoại có
chức năng chụp ảnh, vì thế các hiệu chụp ảnh đều phải thay đổi hình thức
kinh doanh của mình, chuyển sang chụp ảnh cho trẻ con hoặc chụp ảnh cưới
cho các đôi bạn trẻ, ngoài ra cũng kiếm được một chút nhờ chụp ảnh thẻ cho
mọi người. Các hiệu chụp ảnh cưới đều tính giá rất cao, lợi nhuận cũng cao
nên có thể chi tiền để đăng quảng cáo, phát tờ rơi. Còn những tiệm chụp ảnh
nhỏ dựa vào việc chụp ảnh trẻ em thì không có đủ tài chính để quảng cáo
rộng rãi như vậy. Làm kinh doanh mà không quảng cáo thì không thể phát
triển được. Tuy nhiên, chỉ cần có phương án đúng đắn thì 1 tệ cũng có thể
làm nên thương hiệu.
Tiểu Lí theo nghiệp của bố mẹ điều hành một hiệu chụp ảnh ở huyện. Trước
đây, cửa hiệu nhà anh rất nổi tiếng, vì hồi đó mọi người chưa có máy ảnh
riêng như bây giờ nên mỗi khi năm hết Tết đến, lễ hội hay họp mặt bạn bè,
người dân trong huyện đều tới hiệu của anh để chụp ảnh kỷ niệm, sau đó
lồng trong khung kính, treo ở vị trí trang trọng nhất trong nhà. Nhưng đến
khi Tiểu Lí tiếp quản hiệu ảnh thì hầu như nhà nào cũng đã có máy ảnh
riêng, ngay cả điện thoại di động cũng có chức năng chụp ảnh, chụp ảnh bây
giờ cũng không đòi hỏi kĩ thuật cao. Công việc chính của Tiểu Lí là chụp
ảnh thẻ cho khách hàng, thu nhập ít ỏi chỉ đủ sống qua ngày. Sau đó, Tiểu Lí
mở thêm dịch vụ chụp ảnh kĩ thuật số cho trẻ nhỏ, có đầu tư quần áo và bối
cảnh, việc kinh doanh nhờ vậy cũng khá khẩm lên một chút, nhưng vì không
quảng cáo rầm rộ nên chỉ làm ngày nào biết ngày đấy, ai thuê thì chụp.
Tiểu Lí bàn bạc với vợ, muốn đầu tư vài nghìn tệ để quảng cáo, cải thiện tình
hình kinh doanh của cửa hàng. Tiểu Lí rất tự tin vào khả năng chụp ảnh của
mình, chỉ cần khách đến chụp ở cửa hiệu của anh thì chắc chắn họ sẽ hài
lòng với kĩ thuật và chất lượng phục vụ của anh, nhưng điều quan trọng nhất
là rất ít người biết đến hiệu ảnh của anh. Đầu tư làm quảng cáo lúc này rất
đáng để thử.
Tuy nhiên, quảng cáo như thế nào lại là một vấn đề nan giải, trong huyện
không có tòa soạn báo nào, chỉ có đài truyền hình, nếu muốn quảng cáo trên
báo thì phải vào thành phố đăng kí trên tờ báo tối hoặc báo ngày, mà báo lại
được phát hành khắp 10 huyện của thành phố và 1 khu dân cư lân cận, tức là
90% quảng cáo của mình sẽ được người dân ở những huyện khác đọc, về cơ
bản không mang lại hiệu quả. Điều đó cũng có nghĩa là đầu tư 10 tệ mà hiệu
quả không được 1 tệ. Nếu quảng cáo ở đài truyền hình huyện thì hiệu quả
cũng không cao lắm, vì bây giờ mọi người đều xem truyền hình vệ tinh, mấy
ai xem đài truyền hình địa phương nữa. Cùng lắm là chỉ xem phần tin tức
trong huyện, sau đó mọi người lại chuyển sang kênh khác, nói gì đến chương