Page 79 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 79
ép nhà sản xuất. Quy mô kinh doanh của Tiểu Ngô không lớn lắm, sản phẩm
cũng không quá đặc sắc, vậy nên mỗi lần đi đưa hàng là một lần phải dò xét
thái độ của người mua. Mỗi khi đến hạn trả tiền hàng, các chủ tiệm thường
lấy cớ tạm thời không có tiền. Tiểu Ngô biết là cái cớ của họ nhưng vẫn phải
nhẫn nhịn vì muốn kiếm được đồng tiền thời buổi này đâu có dễ dàng gì.
Tiểu Ngô cũng biết sản phẩm của xưởng chỉ có lượng tiêu thụ vừa phải, vì
không phải ai cũng thích thứ đặc sản đó, đối tượng tiêu thụ chủ yếu là những
du khách mua để thưởng thức hương vị mới, hoặc mua về để làm quà tặng
cho bạn bè.
Một hôm, Tiểu Ngô đến thanh toán tiền hàng tại một cửa hàng bán đặc sản ở
khu du lịch. Ông chủ cửa hàng bận tiếp khách, không có thời gian thanh
toán, thế là Tiểu Ngô đành phải ngồi chờ ở cửa hàng đến khi ông ta tiếp
khách xong. Trong lúc ngồi chờ, Tiểu Ngô cũng để ý nghe ngóng xem nhu
cầu mua hàng của khách hàng là gì. Anh nhận thấy rất nhiều người hỏi mua
đặc sản Bát trân ở quê mình.
Thực ra, Bát trân chỉ là một danh xưng. Quê Tiểu Ngô vốn là một vùng sơn
cước, mỗi một thôn làng lại có một thói quen ăn uống khác nhau, đều có
những món đặc sản khác nhau, tám món ăn ngon nhất, đặc biệt nhất và cũng
nổi tiếng nhất được gọi chung là “Bát trân”. Đặc sản mà cơ sở của Tiểu Ngô
sản xuất chỉ là một trong tám loại Bát trân mà thôi. Ông chủ tiệm đã gom đi
gom lại mà vẫn không đủ tám loại Bát trân theo như yêu cầu của khách hàng.
Mỗi một món đặc sản đều được gói riêng thành từng túi to trong khi du
khách thường chỉ muốn mua mỗi loại một chút để mang về nhà cho tiện.
Hơn nữa, mỗi một món lại cần được đóng gói theo những cách khác nhau,
túi to có, túi nhỏ cũng có, hộp vuông, hộp tròn, có loại gói bằng giấy, có loại
đựng trong túi nilon, nhìn hoa cả mắt, kết quả là khách du lịch đành thất
vọng quay về.
Tiểu Ngô lặng lẽ nhận ra đây chính là cơ hội cho mình, thế là anh liền chờ
ông chủ tiệm tiễn khách xong mới hỏi: “Sao bây giờ có nhiều người hỏi mua
Bát trân thế nhỉ?” Ông chủ thành thực trả lời: “Đúng vậy đấy, dân quê mình
có ai mua hết tám loại Bát trân một lúc chứ, mỗi một địa phương đều có
những món ăn ưa thích khác nhau, từ trước đến nay, Bát trân đều được bán
riêng biệt, mà cũng chẳng có ai thích hết cả tám loại, mua về nhà chỉ tổ vứt
đi. Những du khách này đúng là kì lạ.” Tiểu Ngô cũng cười, tiện mồm đế
thêm vào: “Phải đấy, người thành phố đúng là kì lạ.”