Page 244 - chuyen doi lon - ebook.dangtrongdai.com
P. 244

Kelly hoan nghênh viễn cảnh này. ông tin rằng việc hạ thấp trí não
         của chúng ta và chính chúng ta xuống so với một trí tuệ lớn hơn sẽ đánh
         dấu sự hoàn tất vận mệnh của chúng ta. Theo ông, loài người hôm nay

         đang tự thấy mình ở một khởi điểm mới, một thời điểm khi “các mảnh
         ghép của trí tuệ, từ chỗ bị tách biệt một cách đau đớn, đã bắt đầu đến
         hợp lại với nhau.”
            những người khác thì ít mặn mà hơn về viễn cảnh của chúng ta. Đầu
         năm 2005, nhà biên kịch Richard Foreman đã dựng vở kịch siêu hiện

         thực The Gods Are Pounding My Head (Các vị thần đang nện đầu tôi)
         trên sân khấu tại nhà thờ St. mark ở manhattan. Đó là một tác phẩm ảm
         đạm, thể hiện hai người thợ rừng kiệt sức đi lang thang qua một vùng đất
         hoang vu của những mảnh vụn văn hóa – một “thế giới mỏng-như-giấy,”
         như một nhân vật ví von – và những lời thì thầm đứt quãng, những câu

         ngắc ngứ. Trong một thông điệp gửi tới khán giả, Foreman đã mô tả cảm
         hứng cho “vở kịch bi thương” của ông. “Tôi đến từ một truyền thống của
         văn hóa phương Tây,” ông viết, “trong đó lý tưởng (lý tưởng của tôi) là
         cấu trúc phức hợp, đậm đặc và ‘theo kiểu nhà thờ’, bao gồm nhân cách
         được giáo dục cao và khả năng ăn nói lưu loát – đàn ông hay đàn bà đều
         mang bên trong họ một phiên bản tổng thể di sản của phương Tây được



         bản tuyên ngôn nổi tiếng viết bởi Theodore Kaczynski, còn được gọi là Unabomber
         (University and Airline Bomber – Kẻ đánh bom trường đại học và máy bay). “[Khi]
         máy móc ngày càng trở nên thông minh hơn,” Kaczynski viết, “con người sẽ để
         máy ra nhiều quyết định hơn cho họ, đơn giản bởi vì quyết định do máy đưa ra sẽ
         mang lại những kết quả tốt hơn so với quyết định của con người. Cuối cùng sẽ có
         thể tới giai đoạn mà những quyết định cần thiết để duy trì cho hệ thống vận hành
         tốt trở nên phức tạp tới mức con người không có khả năng ra quyết định một cách
         thông minh nữa. Khi đó máy sẽ giành quyền điều khiển. Con người không còn có
         thể tắt máy đi được nữa, bởi họ sẽ phụ thuộc vào máy nhiều tới nỗi nếu tắt máy đi
         thì có nghĩa là tự sát.” Điều đối với Kaczynski là một cơn ác mộng hoang tưởng,
         thì đối với Kelly lại là một tầm nhìn lý tưởng đến độ không tưởng.


                                         243
                                         igod
   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249