Page 11 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 11
Thế thì còn gọi gì là bán mộc nhĩ nữa, mà là bán xi măng.
Mộc nhĩ thật của Trường không thể cạnh tranh được với loại mộc nhĩ giả
kém chất lượng, giá rẻ đó. Trường cũng biết cách làm cho mộc nhĩ chất
lượng kém thành “chất lượng cao” nhưng không nỡ làm việc đó. Mộc nhĩ là
để cho người ăn, nếu như ăn mộc nhĩ chất lượng kém thì sẽ mắc bệnh, ăn
nhiều còn có thể dẫn đến chết người. Nhưng nếu không làm thì việc kinh
doanh sẽ không thể tiếp tục được nữa. Trường cũng đã cảnh báo những
người trồng mộc nhĩ khác rằng: “Cứ tiếp tục cung cách làm ăn giả dối này sẽ
làm mất uy tín mộc nhĩ đen của địa phương, đến lúc đó, mọi người đều
không có cơm mà ăn.” Nhưng dân làng đều ngang bướng nói: “Nếu anh
không làm thì người chịu thiệt chính là anh. Tôi không làm thì vẫn có người
khác làm, dù sao thì cái thương hiệu này cũng đã chẳng còn uy tín nữa rồi,
sao không tranh thủ lúc này kiếm thêm ít tiền? Đến lúc không tiếp tục được
thì lấy tiền đấy mà làm nghề khác. Nếu thương hiệu này là của mình tôi thì
nhất định tôi sẽ bảo vệ nó. Nhưng bây giờ mọi người đua nhau làm hàng giả,
tôi có làm hàng thật thì cũng chẳng ai tin.” Họ còn cười nhạo Trường là xuẩn
ngốc, toàn suy nghĩ những chuyện không đâu.
Trường có một người bạn nối khố tên là Vũ. Sau khi đi du học nước ngoài
về, Vũ làm việc ở Hồng Kông. Trường vẫn còn giữ liên lạc thường xuyên
với Vũ, mỗi khi có chuyện khó khăn cũng thường tìm Vũ bàn bạc và xin lời
khuyên.
Một hôm, Vũ gọi điện đến, thấy Trường có vẻ buồn bã, liền hỏi thăm.
Trường kể hoàn cảnh của mình cho bạn nghe. Vũ và Trường là đồng hương
nên đều hiểu rất rõ vấn đề. Tuy không sống ở quê nhưng Vũ vẫn rất quan
tâm tới sự phát triển của quê hương và cũng đã suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
Biết Trường gặp khó khăn, Vũ liền bày tỏ quan điểm của mình với bạn.
Vũ nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì mà phải buồn, vì cậu không thể thay
đổi được gì cả, khi con người không thể thay đổi thế giới thì chi bằng hãy
thay đổi chính mình để thích ứng với thế giới đó, sau đó mới nghĩ cách thay
đổi thế giới xung quanh.” Trường vừa nghe xong đã bác bỏ: “Cậu cũng biết
là làm vậy thì thương hiệu của địa phương sẽ bị bôi nhọ, cuối cùng mọi
người đều không có cơm ăn. Hơn nữa, cầm những đồng tiền bẩn thỉu đó, cả
đời này tôi cũng không yên lòng được.”
Vũ rất hiểu cá tính của bạn mình, ngừng lại một chút cho Trường bớt giận
mới nói tiếp: “Tôi có bảo cậu làm mộc nhĩ giả đâu, tôi chỉ nói, chúng ta phải
suy nghĩ xem trong tình trạng này thì cậu phải làm gì để tồn tại và phát triển