Page 41 - 10 sai lầm lớn nhất của người lãnh đạo
P. 41
Chia sẻ sách hay: http://ebook.dangtrongdai.com
bày tỏ rằng tôi đ|nh gi| cao công việc của cô ấy qua những tờ giấy ghi chép nhỏ. C|ch đ}y
không lâu, tôi hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện ra cô ấy lưu lại toàn bộ những mảnh giấy
này. Cô ấy trân trọng việc được tôi ghi nhận và lẽ thường thì ai cũng vậy. Có một sự tương
đồng nho nhỏ giữa những người chúng ta làm việc cùng và chú thỏ Bunny của Energizer,
một chú thỏ màu hồng cứ liên tiếp xuất hiện và di chuyển qua lại. Con người cũng chẳng
phải thực thể đi ngược quy luật chung. Họ cần được lên dây cót tinh thần liên tục. Tôi đ~
từng chứng kiến, đ}u đó trong công ty của chính tôi thái độ làm việc thoát ra khỏi tính trách
nhiệm nghĩa vụ, vì vậy, có lý do gì để bạn trì hoãn thứ mà chúng ta gọi là sự t|n dương?
Sự tán dương là chất có thể hòa tan
“Một trong những hàng hoá thiết yếu trong cuộc sống à con người không bao giờ cảm
thấy đủ là những lời tán dương. Cái tôi cá nhân chưa bao giờ cứng nhắc đến n i bạn không
thể tìm ra một chút xíu lời khen ngợi. Nhưng sự tán dương, theo ột cách đầy tự nhiên nhất,
là một thứ dễ dàng bị thối rữa và phân hu sau nhiều giờ hoặc nhiều ngày kể từ thời điểm
giao nhận. đó là lý do vì sao lúc nào chúng ta cũng có thể sử dụng một cái hác”.
- Phyllis theroux -
Một số công ty theo đạo thiên chúa gi|o đôi khi l{ những to chức tồi tệ nhất, bởi vì họ sống
với triết lý rằng “họ đang l{m việc cho Chúa và Chúa sẽ ban thưởng cho những công sức của
họ”. Một v{i người nhận định rằng triết lý này sẽ xây dựng bản ngã mà sự t|n dương sẽ trở
nên thiếu thiêng liêng v{ nên được ngăn chặn bằng mọi giá. Cá nhân tôi cho rằng lập luận
trên thật đ|ng buồn vì phủ nhận mọi sự ghi nhận khi những người đồng nghiệp, những
người đ~ ho{n th{nh tốt công việc. đúng, tôi đang l{m công việc cuối cùng của những vị
người dẫn dắt con chiên của Chúa trên trời la vo lưng va khen ngợi: “Con đ~ l{m tốt nhất,
rất tốt hỡi con chiên ngoan đạo và trung th{nh”. Nhưng tôi tin Chúa cũng hi vọng tôi sẽ làm
như vậy trong cuộc sống này.
Tôi cũng chợt nhớ ra một ví dụ từ trong chính gia đình tôi khi bọn tre co n nhỏ. Trong
nhiều tháng trời, Andrew, cậu u t 5 tuo i của tôi cùng hai cậu anh trai “ph|t cuồng” với giầy
trượt patin của Rollerblades, nhưng chúng tôi không muốn lu tre gặp nguy hiểm. Sau khi
cạn kiệt lý do trì ho~n nghĩa vụ mua sắm này, chúng tôi cuối cùng cũng phải đầu hàng và kết
thúc thương vụ bằng một đôi giầy trượt rất ngầu với hi vọng có thể duy trì giá trị sư dụng
trong một năm hoặc hơn. Sau khi thanh to|n đơn h{ng, s|u người chúng tôi đi ăn khuya m{