Page 147 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 147

bên trong phòng kê hai chiếc giường rất gọn gàng, chăn gối sạch sẽ. Trương
           lấy làm lạ hỏi: “Cậu còn mở cả nhà nghỉ nữa hả?”


           Khải cười nói: “Đây cũng là tuyệt chiêu kinh doanh của tôi đấy, tôi cũng biết

           thuê thêm một phòng nữa thì mỗi tháng phải mất thêm 300 tệ, cậu thử nói
           xem, tại sao tôi lại phải thuê thêm một căn phòng trống?”


           Trương nói: “Chắc là chỗ để cho khách khứa, bạn bè, người thân đến chơi ở
           chứ gì?” Khải trả lời: “Đó cũng là một lí do nhưng không phải là lí do chính,
           khách đến thành phố đều đã có chỗ nghỉ chân rồi, trừ phi là họ uống say ở

           chỗ tôi, nếu không cũng không ở lại đây. Căn phòng này dành cho những
           nhân viên bán hàng vãng lai.”


           Trương nói: “Cậu đừng đùa, có ai làm kinh doanh mà còn nghĩ đến việc thuê

           nhà cho nhân viên bán hàng vãng lai chứ, thế cậu có lo liệu luôn cả việc ăn
           uống của họ không?”


           Khải cười và nói: “Lần này thì cậu đoán đúng rồi đấy, người nào đến làm
           việc cho tôi, chỉ cần họ muốn thì tôi sẽ bao ăn bao ở đủ cả.”


           Trương nói ngay: “Tôi chưa từng nghe thấy có người làm kinh doanh như

           thế đấy, rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy?”


           Khải trả lời: “Điều này cũng đâu có gì kì lạ, cậu thử nghĩ mà xem, những
           nhân viên bán hàng trong ngành này hầu hết đều là sinh viên mới tốt nghiệp

           1- 2 năm, lương cơ bản của họ cũng chỉ khoảng 1.000 tệ bao gồm cả phần
           trăm hoa hồng bán hàng, cuộc sống vốn không dư dả gì. Trợ cấp công tác là
           80 tệ một ngày, muốn giải quyết vấn đề ăn ở trong những ngày công tác ở
           trên thành phố thì cũng không thể chọn một nơi quá tuềnh toàng, vì không
           tiện liên hệ công việc, chọn một phòng tiếp khách bình thường cũng phải

           mất khoảng 60-80 tệ/ngày, còn phải ăn cơm, không thể ngày nào cũng ăn mì
           ăn liền được. Chính vì thế, nhiều người chỉ làm ở tỉnh có mấy ngày đã xin
           xuống huyện làm, vì giá tiêu dùng ở huyện rẻ hơn, có thể trang trải được.

           Cậu cũng biết đấy, nền tảng của kinh doanh chính là giao tiếp, xây dựng tình
           cảm giữa người với người. Nếu ít cơ hội gặp gỡ thì việc làm ăn tự nhiên
           thành  ra  khó  tiến  triển.  Bây  giờ  nhân  viên  tìm  tới  chỗ  tôi  cũng  thuận
           tiện hơn, tất nhiên cơ hội gặp mặt càng tăng lên, hai bên gặp gỡ nhiều sẽ
           càng hiểu nhau hơn, có thể giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.”



           Trương nói: “Nhưng làm như cậu thì mỗi năm sẽ phải mất rất nhiều tiền.”


           Anh Khải nói: “Số tiền đó có đáng gì, cậu xem, mỗi tháng tiền thuê nhà của
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152