Page 24 - KINH NGHIỆM THÀNH CÔNG CỦA ÔNG CHỦ NHỎ - EBOOK.DANGTRONGDAI.COM
P. 24
hàng phải dựa trên việc tạo hòa khí và sự thoải mái cho khách hàng, cho dù
nhà hàng thật sự có quy định này đi chăng nữa thì cũng không dễ gì mà phạt
được thực khách, làm chủ thì không được phép có xung đột với khách hàng.
Tuy quy định là thế nhưng nếu để thực khách nhìn thấy hoặc nghe thấy thì
liệu còn ai dám đến nhà hàng nữa?
Vậy chẳng lẽ không còn cách nào? Tiểu Triệu cho rằng, trong một thời gian
ngắn, những người dân quê anh chưa thể làm quen ngay với thói quen ăn tiệc
buffet. Nhưng vấn đề này nhất định phải được giải quyết, chỉ có điều tìm ra
biện pháp hữu hiệu thực sự rất khó.
Thông qua hiện tượng để nhìn rõ bản chất, để giải quyết vấn đề này, trước
hết phải tìm ra bản chất của nó đã. Nhìn vào hiện tượng thì đây là một thói
quen ăn uống của người dân nơi tỉnh lẻ, nhưng vấn đề cơ bản nhất chính là
làm cách nào để họ tự giác không bỏ thừa thức ăn. Có hai cách để giải quyết
vấn đề: Một là nâng cao trình độ hiểu biết của thực khách, khiến họ có thói
quen tốt hơn; hai là hướng dẫn về mặt tư tưởng và khuyến khích bằng vật
chất. Hai biện pháp này có thể thực hiện đồng thời với nhau.
Tiểu Triệu nghĩ: “Kiếm tiền không dễ, lợi nhuận kiếm được từ mỗi thực
khách chỉ có 8 tệ, vậy mà còn phải trích một phần ra làm tiền thưởng thì có
phải là được ít mất nhiều không? Làm ăn thì vẫn phải có lãi chứ.”
Tiểu Triệu suy nghĩ mấy ngày liền mà vẫn chưa tìm ra cách hiện thực hóa kế
hoạch của mình. Anh quyết định đi tìm người bạn thân là Cường để bàn bạc.
Cường nghe xong, cũng miễn cưỡng đưa ra một vài biện pháp nhưng đều
không khả thi.
Bỗng nhiên, Cường reo lên: “Có rồi! Có cách rồi!”. Tiểu Triệu vội giục:
“Nói đi, có cách gì hay vậy?”
Cường nói: “Hay là tăng tiền ăn của mỗi thực khách thêm 3 tệ, thành 38 tệ,
đó cũng là mức giá chấp nhận được. Sau đó, chúng ta sẽ tặng cho mỗi thực
khách không để thừa thức ăn một món quà khoảng 2, 3 tệ gì đó, như vậy là
không sợ bị lỗ vốn mà vẫn tránh được tình trạng lãng phí, một mũi tên trúng
hai đích, đúng không?”
Tiểu Triệu không có phản ứng gì. Cường nói tiếp: “Cậu nghĩ xem, thực
khách bỏ tiền đi ăn nhà hàng là để mua sự phục vụ, sự thoải mái, cậu muốn
phạt mỗi thực khách bỏ thừa thức ăn 10 tệ, tuy đó là quy định nhưng có thực
khách nào cam tâm tình nguyện chịu phạt chứ, vì điều đó vượt quá sức chịu
đựng tâm lí của họ. Đã mất tiền đi ăn tiệm mà lại còn bị phạt vì không tuân